Huyết mạch - Phi Thịnh ngoại truyện

* Không liên quan đến chính truyện, truyện do tác giả hư cấu viết nên.

Tác giả: Tĩnh Nguyệt Bích Sơn Quân

Dịch: Lapis

Cre: https://bcy.net/item/detail/7040301522562849795?utm_source=bcy-Android&uid=1011987727261512&did=941618977051479

__

Phần 1

Thịnh mẫu thân là tộc Đằng Xà ti tiện, mà phụ thân, lại là tồn tại cao quý trên Cửu Thiên - Ngự Thiên Huyền Long.

Hắn chính là kết quả từ một đêm phong lưu của vị Thần ngạo mạn kia.

Mẫu thân bị lừa nên cực kỳ hận phụ thân, đối với Thịnh càng thêm căm ghét, tuy sinh ra hắn, nhưng mặc kệ không quan tâm hắn tồn tại ra sao.

Từ khi sinh ra, Thịnh luôn phải giãy giụa để sống sót, trốn tránh trong bóng tối, giành giựt chút đồ ăn, vô số lần suýt phải bỏ mạng.

Mẫu thân từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, giống như, hắn vốn chẳng phải con ruột của nàng.

Cũng đúng, mẫu thân vốn muốn nhờ vào Ngự Thiên Huyền Long để nhập Tiên tịch, Thịnh chẳng qua là lợi thế để giao dịch, nhưng mà người giao dịch (phụ thân) đi mất, Thịnh cũng chẳng còn giá trị gì nữa.

Thịnh cố gắng sinh tồn trong hoàn cảnh như thế, cho đến khi sứ giả của phụ thân phái tới.

Thịnh còn nhớ rõ ngày mà sứ giả đến, mẫu thân lần đầu tiên đối đãi hắn như một người mẹ thật sự, Thịnh cũng lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là tình thương của mẹ.

Nhưng, tình cảm muộn màng rẻ mạt hơn cỏ.

Hắn đã không còn là đứa trẻ ngây thơ, sớm đã nhận ra bộ mặt thật của bà ấy, vốn chẳng còn chút hi vọng gì ở bà ấy nữa.

Hành sự khác thường ắt có quỷ, Thịnh chẳng tin đây là bà lương tâm trỗi dậy.

Quả nhiên, Thịnh đoán không sai.

Vì chiêu đãi khách khứa, mẫu thân sáng sớm đã bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm, sửa lại dáng vẻ sinh bệnh tái nhợt, trở thành hoa đào mùa xuân tươi vui ấm áp.

Thịnh cũng được nếm thử cảm giác của một thiếu gia.

Thịnh không thích ứng, cảm thấy chán ghét, chỉ là không muốn bà ấy mất mặt nên đành nhẫn nại.

Mẫu thân trước giờ không quản hắn, vậy liền tùy bà ấy đi.

Chẳng qua, mặc cho mẫu thân trang điểm hoa hòe lộng lẫy, bà cũng chẳng phải mục tiêu của người đến, mà là Thịnh.

Phụ thân Thịnh trầm mê tửu sắc, mấy năm nay chơi đến hỏng cả thân mình. Trưởng tử Phi trời sinh tính tình lười nhác, khó thành sự, bất đắc dĩ, phụ thân quyết định đem Thịnh mang về.

Còn mẫu thân, phong lưu phụ thân chắc đã sớm quên mất bà, nên chẳng màng quan tâm.

Lúc Thịnh rời đi, chỉ thấy bà ấy dùng bộ mặt dữ tợn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, xem hắn giống như kẻ thù.

Thật buồn cười, Thịnh bất lực nghĩ, rồi sau đó cũng không quay đầu nhìn lại.

Phụ thân tuy rằng mang Thịnh đón về, nhưng cũng chẳng phải là do coi trọng Thịnh.

Nếu không phải bởi vì Phi - con vợ cả làm việc không đàng hoàng, có lẽ phụ thân cũng chẳng nghĩ đến đứa con trai là Thịnh. 

Phụ thân muốn đem Thịnh đến kích thích Phi, làm Phi cảm giác nguy cơ, sau đó sẽ có ý chí quyết tâm mạnh mẽ hơn.

Không thể ngờ rằng đây là một ý tưởng thất bại.

Bởi vì Phi, đối với công danh lợi lộc không hề hứng thú, đối với việc kế thừa chức vị gia chủ cũng chẳng chút quan tâm, là ai cũng được, dù sao hắn cũng chẳng muốn làm gia chủ.

Nhưng mà, vị đệ đệ từ trên trời rơi xuống này lại làm Phi cảm thấy hứng thú.

Phi vẫn luôn sinh hoạt ở Cửu Trọng Thiên, nơi này lễ nghi phiền phức vô cùng nhiều, vừa nghiêm ngặt lại cứng nhắc, thật chán ghét.

Phi rất hứng thú với thế giới bên dưới Cửu Thiên.

Mà Thịnh lại trùng hợp tới từ hạ giới.

Phi thích nghe Thịnh kể về kỳ văn dị sự tại hạ giới, còn Thịnh, cũng cần một người che chở.

Hắn là một bán thần ti tiện lại ở nơi chú trọng huyết mạnh như Cửu Trọng Thiên phải nói là gian nan từng bước.

Thịnh tin chắc rằng, nếu không có Phi, những nhóm thần quan cực đoan sẽ không chút do dự bắt hắn đền tội.

Nên dù Phi thường xuyên làm ra những hành động mờ ám quá phận, Thịnh cũng nhịn, hắn muốn tồn tại.

Quan hệ của Phi và Thịnh xuất hiện chuyển biến, là vào một buổi yến hội.

Chính là Ngọc Đường Yến tại Cửu Trọng Thiên diễn ra mỗi năm một lần, là thời khắc vui vẻ hiếm có dưới áp lực âm trầm suốt thời gian qua.

Thịnh đi theo Phi cùng vào dự tiệc.

Nhưng yến hội chưa tới nửa chừng, đã chẳng thấy bóng dáng Phi đâu.

Thịnh đoán tên ăn chơi trác táng này chắc lại tìm chỗ yên tĩnh uống cho thống khoái, cũng không để ý nữa, một mình ngồi ngắm nữ kiều nga trên đài nhảy múa.

Cửu Trọng Thiên thừa thải mỹ nhân, vũ nữ xinh đẹp nhiều như mây, nhìn các nàng lộ ra eo nhỏ mảnh mai, Thịnh bất giác nghĩ tới mẫu thân của hắn.

Mẫu thân hắn cũng giống thế này, cho dù ngày đông rét lạnh vẫn luôn mặc y phục lộ eo, cho dù đối với Đằng Xà hàn khí có thể uy hiếp tới tính mạng, mẫu thân cũng không hề thay đổi.

Hắn từng khuyên qua mẫu thân bảo trọng thân thể, ngược lại còn bị trách mắng, hắn chỉ biết ở gốc cây ủy khuất khóc thút thít, sau đó hình như có một người...

Thịnh càng nghĩ càng nhập tâm, mơ hồ nhớ tới chuyện gì, lại dường như chẳng nhớ được gì.

"Hử, đã lâu không trở về, ta lại không biết Ngọc Đường Yến loại chó mèo nào cũng đều có thể vào được."

Một câu châm chọc chói tai vang lên bên Thịnh, theo sau là một trận cười vang cùng những lời phụ họa.

Lại tới nữa. Thịnh nghĩ, nhắm mắt mặc kệ xem như không nghe thấy.

Từ khi tới Cửu Trọng Thiên, lúc không có Phi, luôn xuất hiện những lời khó nghe như vậy. Bất quá trải qua mấy năm rèn luyện, tố chất tâm lý tăng lên không ngừng, Thịnh cũng chẳng vì chút chuyện này mà tức giận.

Sớm đã thành thói quen, không phải sao?

"Ngươi có ý gì, thiếu gia ta cùng ngươi nói chuyện đó, tạp chủng."

"Ồ ~" một âm thanh hài hước vang lên, tiếng bước chân từ xa đi tới, trang sức trên người đan xen va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, mùi huân hương quen thuộc quanh quẩn bên Thịnh.

Là Phi. Thịnh liền nghĩ đến.

"Ngươi nói ai là tạp chủng?" Phi tùy ý gác tay lên vai Thịnh, cười như không người nhìn người đối diện.

Ngữ khí vẫn cà lơ phất phơ như thường, phảng phất như chỉ là câu nói đùa, nhưng trong mắt mọi người đều hiểu được, Phi đang tức giận, rõ ràng, hắn đang che chở Thịnh.

"Vốn dĩ là như vậy, làm sao, huyết thống không thuần còn không cho ta nói." Người kia rõ ràng là không có mắt nhìn, còn muốn cùng Phi ương ngạnh. Hắn không chú ý lúc Phi đến mấy người đi cùng hắn đã chạy mất dép, còn tưởng rằng phía sau có người nên tự tin mười phần.

"Ồ ~" Phi cười xán lạn, đáy mắt thâm thúy xẹt qua một tia sáng.

Không ai thấy rõ động tác của hắn, ngay lập tức, kẻ đối diện đã nằm sấp dưới mặt đất, xem ra bị thương không nhẹ.

Mà Phi vẫn đang ung dung sửa sang lại góc áo, khóe miệng như cũ treo ý cười, phong độ nhẹ nhàng tiêu sái, giống như, chuyện vừa rồi chẳng phải hắn làm.

"Ai nha, không cẩn thận dùng lực quá mạnh rồi." Phi cười hì hì nói.

"Như vậy cũng tốt, nhớ kỹ chút, phải biết rằng, không phải người nào cũng có thể khinh nhờn ~"

Thu thập người xong, Phi ngân nga một điệu hát rồi lôi kéo Thịnh đi. Vốn hắn chẳng thích như vậy, nhưng sợ hắn vừa đi lại có kẻ không có mắt lởn vởn trước mặt Thịnh, đành vui sướng quyết định mang Thịnh cùng đi.

Hai người đi một lúc lâu, Thịnh ở trong lòng mấy phen giãy giụa rốt cuộc lên tiếng.

"Người kia là nhi tử của Cửu Công chúa, ngươi không nên vì ta mà trở mặt với hắn."

"Do hắn khi dễ ngươi." Phi hợp tình hợp lý nói.

"Nhẫn nhịn một chút là được rồi, cần gì phải gây thù chuốc oán?" Thịnh nói.

Phi nghe xong đột nhiên dừng lại.

Thịnh nghi hoặc nhìn Phi, không rõ nguyên do.

"Ngươi là đệ đệ của ta, có ta ở đây, ngươi không cần nhịn, ta sẽ che chở cho ngươi."

Phi giọng điệu vô cùng chắc chắn, Thịnh đột nhiên bị hắn hù dọa, nhìn mắt Phi tràn ngập chân thành, Thịnh há miện thở dốc, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Trong trí nhớ giống như từng có người cũng nói với hắn như vậy, nhưng Thịnh vẫn không thể nhớ rõ.

Chỉ nhớ rằng, bầu trời khi đó với hiện tại thật giống nhau, quang đãng yên bình.


- Còn tiếp -








Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn

ads

Ads